Tuổi thơ một đi không trở lại.
Hồi nhỏ, lúc ấy nhà tôi đang còn ở căn nhà cấp bốn, 1 phòng khách kiêm luôn phòng ngủ, 1 góc bếp, 1 phòng tắm kiêm luôn vệ sinh. Vẻn vẹn tầm 3 chục mét vuông. Mái lợp tôn xi măng nên cứ nóng hầm hập.
Hè chiều nắng gắt, thỉnh thoảng bố tôi lại lấy giẻ lau, quần áo cũ bít lối cửa, cất đặt đồ đạc lên cao, dập cầu dao, rồi bắt đầu dòng dây cao su dẫn nước cho ngập phòng khách. Thế là nhà tôi thành cái công viên nước nho nhỏ. Anh em tôi thích lắm. Cởi trần rồi bắt đầu lăn qua lăn lại nghịch nước, chơi trò trượt nước từ cửa nhà vào cửa bếp. Cười toe toét.
Tôi vẫn nhớ như in những buổi chiều đó. Bố tôi ngồi xổm ở bục cửa, cầm vòi nước thỉnh thoảng bấm xịt lên trêu 2 anh em đang vẫy vùng cười đùa. Còn mẹ tôi đứng xào nấu trong bếp, thỉnh thoảng gác đũa nhìn ra mỉm cười. Những tia nắng vàng vọt len lỏi qua khung cửa sổ chiếu lên sàn nhà lóng lánh nước. Ngoài trời ráng chiều dần ngả màu đỏ ối.
Giống như là bầu trời chiều nay.
Cảm giác như sau chục năm bươn bả bỗng ngắt ra, quay về là đứa bé ngồi trên bậc thềm nhà chỉ tay lên máy bay cười hớn hở. Rồi thấy những vạch bút bi bố đo chiều cao năm nào trên vách cửa nổi mốc rêu xám.
Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân…
Hoa nở hoa tàn rồi lại nở…
Nhật nguyệt tiếp nối, khi tỏ khi mờ…
Chỉ có tuổi thơ một đi không trở lại.
Không trở lại.
No Comments