Nhật ký buồn – Chia tay “em”- ngành học của tôi
Câu chuyện mình viết cách đây vài năm. Văn vở lúc đó còn hơi sến súa và ngô nghê. Nhiều chỗ hoa lá, nêm nếm thêm bớt cho nó đậm đà, màu mè . Nhưng dầu sao vẫn là câu chuyện lấy từ bản thân mình. Một gã chuyên Lý, lên ĐH vào Ngân hàng Tài chính. Ra đời lăn lộn vài nghề và cuối cùng, đâm đầu theo nghiệp phu chữ sáng tạo tới giờ ^^. Hi vọng các bạn trẻ đủ kiên nhẫn đọc. Và nếu có ai đồng cảnh ngộ thì cùng chia sẻ nhé. Thân mến,
Ngày…tháng…năm…
Nó đã xảy ra. Mình cứ nghĩ nó sẽ không bao giờ xảy ra. Mình cứ hy vọng chúng mình sẽ sống mãi mãi bên nhau đến đầu bạc răng long từ giây phút đầu tiên. Mình cứ nghĩ chúng mình rất hợp nhau, như ông trời đã tạo ra chúng mình chỉ để gặp nhau vào kiếp này. Khi tấm giấy báo trúng tuyển bay đến nhà mình, cảm giác sung sướng như Harry Potter nhận được cú gửi từ trường Hogwart vậy. Hãnh diện quá! Mình đã phải cố gắng 12 năm qua, đã thức khuya dậy sớm, đã hi sinh tuổi niên thiếu tập trung hết thời gian công sức cho việc học hành….
Tất cả để đạt kết quả cao. Tất cả để có “em”. Vậy mà bây giờ…mình vẫn không tin, ba mẹ mình sẽ không tin, bạn bè mình sẽ không tin. Thật không thể tin nổi! Nhưng nó đã xảy ra…
Mình chán “em” rồi – chuyên ngành Ngân Hàng Tài Chính của tôi.
Chap 1: Mối Tình Đầu
Tuổi 17
Ngày…tháng…năm…
Thực lòng từ nhỏ mình thích đọc sách, thích viết lách, thích xê dịch. Ước mơ lớn lên trở thành nhà báo, nhà văn đi đây đi đó làm bạn với chúng sinh. Nhưng hôm viết hồ sơ mới nói được hai câu thì ba gạt phắt, nổi giận mắng “cái thằng chỉ thích đua đòi vớ vẩn”. Mẹ kéo mình vào phòng:
“ Làm mấy nghề này cực lắm con ạ, mày còn nhỏ biết gì mà đòi mơ mộng. Mày nhìn chú Hải làm phóng viên nhà cuối hẻm coi, lặn lội khổ cực ngoài đường sáng nắng chiều mưa, lương lậu thì ba cọc ba đồng. Đi cho lắm vào để rồi vợ bỏ, giờ vẫn thuê trọ chứ làm gì có tiền mua nhà. Mày cố mà học anh Tuấn con nhà bác Hoàng kia kìa, làm ngân hàng gần nhà, lương cao mười mấy triệu, ngồi máy lạnh văn phòng nhàn nhã, lấy vợ mới có mấy năm đã mua xe, sắm sửa đầy đủ rồi”
Mình đành chịu, ba mẹ kỳ vọng cao quá, biết sao giờ? Mà thú thật nghe đến ngân hàng mình cũng thích. Trong bảng xếp hạng ngành học bố mẹ mình và mấy nhà hàng xóm tự phong, “em” cực kì hot, thậm chí đứng top liên tục giống như Messi giành Quả bóng vàng 4 năm liền vậy. Nhà nhà tung hô, người người ao ước. Bạn bè hơn nửa lớp thi nhau nộp hồ sơ vào ngân hàng, tài chính, kế toán, kiểm toán. Cứ đụng tiền bạc là thấy mê. Ngồi với nhau toàn tưởng tượng sau này đứa nào đứa nấy giày da bóng lộn, vest vủng bảnh bao, lên xe xuống ngựa cỡ như Lee Min Ho vậy.
Đầu năm nhất
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay nhập học. Vui quá! Mình đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi – ngày “em” chính thức thuộc về mình. Mình muốn cọ xát, muốn tìm hiểu ngay xem “em” hình dáng ra sao, nội dung thế nào mà giang hồ đồn thổi về “em” lắm thế. Thật lắm háo hức!
“Ta gặp “em” một chiều thu tháng 10, vì nụ cười ấy cho anh nhớ mong từng ngày…La la la là la lá la…”
Cuối năm nhất
Ngày…tháng…năm…
Tình yêu luôn khó khăn, mình biết. Đại học không đơn giản, mình biết. Nhưng không ngờ, nhà trường lại thử thách mình ghê gớm đến vậy… 2 năm đầu học toàn môn đại cương kèm mấy môn bổ trợ. Than ôi!…
Nào là Mác Lê-nin, Toán cao cấp, Xác suất thống kê, Lịch sử kinh tế, Pháp luật đại cương… toàn những thứ trùm sỏ ác liệt như thể đánh “boss hoàng kim” vậy. Mình mệt mỏi quá, không nghĩ rằng cái tình cảnh học vẹt thời cấp 3 lại tái diễn ở đây. Nhưng mình vẫn cố gắng, vì “em”.“Em” là động lực giúp mình vượt qua những ngày dài ngáp ngủ đến lớp, những đêm dài thức trắng nhai mớ đề cương rồi hôm sau lên giảng đường vừa làm bài thi vừa cầu nguyện.
Cuối năm hai
Ngày…tháng…năm…
Mình qua được hết. Vui quá xá, cơn ác mộng nay đã chấm dứt. Mình háo hức nghĩ đến một tương lai tươi sáng hơn chỉ có “em” và mình. Đó sẽ là một kết cục hạnh phúc xứng đáng, bõ công hai năm vật vả vừa qua. Quá tuyệt vời, tất cả đã kết thúc rồi. Mình như mơ thấy cảnh “em” đang vẫy tay vui sướng chào đón sau hai năm dài chờ đợi…
I’m comingggg…
Chap 2: Định Mệnh Năm Thứ Ba
Ngày…tháng…năm
Gặp “em” được hai tuần rồi, sao mình vẫn chưa có cảm giác hòa hợp vậy ta. Kiến thức lý thuyết, từ ngữ chuyên môn nghe như một thứ ngoại ngữ mới lạ. Hay là “em” và mình không cùng một quốc tịch?
Ôm một đống số liệu, công thức về tính toán mà như ngồi ăn sáng bị nhét cho cây bánh mỳ bắt gặm không vậy. Khô khan, dai nhách không tài nào nuốt nổi. Đọc một đoạn giáo trình mà vật vã như thể đọc hết cả thư viện quốc gia vậy. Vừa lâu, vừa chán, vừa khó hiểu.
Ngày…tháng…năm
Ngồi nghe thầy cô giảng bài mắt mình cứ chợt sụp xuống. Thời gian như kéo dài ra, chậm dần trôi như một đoạn slowmotion trong phim “Cô dâu 8 tuổi”. Sao lâu vậy trời!. Phải dụng hết nội công để chống đỡ cái đầu đừng gục. Lời giảng bài chẳng đọng lại gì ngoài cái nhịp điệu lúc trầm lúc bổng như như tiếng hát ru.
Ngày…tháng…năm
Càng theo đuổi “em” mình càng vỡ mộng. Hóa ra những thứ mình nghĩ trước đây đều chỉ có trong tưởng tượng của thằng nhóc ngây thơ như gà mái mơ. Những bài thuyết trình, những bài tập nhóm vốn sinh động trong mắt người khác, thì đối với mình lại càng chán.. Nếu chơi game mình có thể thức tới 3h sáng thì ngồi chuẩn bị nội dung chắc chỉ 30 phút đã thấy nản. Lên lớp ngồi giữa đám bạn trao đổi bài, cảm giác như thể xem phim Mỹ không phụ đề vậy, ù ù cạc cạc lúc hiểu lúc không… nguy hiểm quá!
Ngày…tháng…năm
Điểm số giảm xuống. Mình mất dần động lực cày cuốc ôn thi dù môn chuyên ngành luôn được thầy cô ưu ái cho điểm cao. Trong khi người ta so kè điểm 8, điểm 9 thì với mình, đạt được điểm 6, 7 là đủ vui vẻ rồi. Miễn đi mấy cái “nghiên cứu khoa học”, miễn đi học bổng cao sang, chỉ cần không phải học lại, thi lại hay đội sổ là đủ. Ôi ước mơ bằng xuất sắc ngày xưa nay còn đâu?
Ngày…tháng…năm
Mình dửng dưng dần với tin tức trên mạng, dù cho người ta cố gắng giật tít về “em” như nào đi nữa. Nào lương cao, thưởng khủng, phúc lợi tốt tất cả đều không còn thu hút mình. Thấy dòng tin tuyển dụng cũng lướt qua thật nhanh. Mình nhận ra…chúng ta không thuộc về nhau nữa rồi.
Ngày…tháng…năm
Mình bắt đầu tránh “em”- bỏ học nhiều hơn. Dù sinh viên đứa nào chẳng từng có lúc nghỉ vài buổi một tuần, nhưng khi mình bắt đầu đi tìm lý do (trời mưa, thầy cô dễ tính, có đứa điểm danh cho rồi, ở nhà tự đọc sách cũng được,…) để ở nhà tiếp tục ngủ nướng, chơi game thì mình biết: “Em“…không còn gì hấp dẫn mình nữa.
Ngày…tháng…năm
Mình không còn tin vào những lời đường mật mà người khác từng dành cho “em”. Mình lục tìm thông tin trên mạng, đọc kỹ review, tâm sự của những anh chị từng trải trong nghề. Hơn một nửa toàn những lời than vãn, chán chường cái danh hão, toàn điệp khúc “muốn xin nghỉ việc”, nuối tiếc, thất vọng, “người trong muốn ra, kẻ ngoài muốn vào”. Mình bắt đầu bi quan về “em”. Cảm giác như thể bị phản bội niềm tin. Tại sao khi chuẩn bị hồ sơ thi Đại học, không ai nói với mình những điều này ?
Ngày…tháng…năm
Mình bắt đầu tò mò những “em” khác, thấy ganh tỵ khi nghe đứa bạn tự hào khoe về “em” của nó, về những ước mơ, dự định mà nó chuẩn bị cho “người ấy” sau khi ra trường. Nhìn ánh mắt long lanh của nó mà thấy cám cảnh thân mình. Rồi nó hỏi về “em”, mình không còn cảm giác hãnh diện nữa, chỉ toàn những lời than phiền, chán nản.
Hôm nay ngồi lướt mạng, tình cờ gặp bài viết chia sẻ về nghề copywriter, mới lướt qua mà mình như bị “cảm nắng” mất rồi. Mình nhận ra nghề viết lách thật là thú vị, tất nhiên thu nhập không thể sánh bằng “em” nhưng quan trọng là nó cực kỳ phù hợp với những người thích sự tự do, năng động, sáng tạo. Những toan tính tiền bạc thực dụng của ngành Tài chính, Ngân hàng thật khó lòng nhồi nhết vào trong một kẻ đầu óc thích bay bổng như mình.
Càng tìm hiểu càng “đổ”, lẽ nào đó mới đúng là tình yêu đích thực mình vô tình bỏ qua. Làm sao đây, mình sa lầy mất rồi. Giá như, giá như….
Ngày…tháng…năm
Mình bắt đầu oán trách. Oán trách bản thân không tìm hiểu kỹ càng, chỉ toàn dựa vào những lời “nghe nói”. Oán trách chính mình không dám theo đuổi đam mê, chạy theo mốt cho bằng bạn bằng bè mà không rõ bản thân có phù hợp hay không. Oán trách ba mẹ không thể định hướng đúng cho mình, chỉ quan tâm đến sĩ diện gia đình. Rồi oán trách “em”, oán trách cái tấm bằng đang theo đuổi. Cảm giác mệt mỏi vô vọng muốn bùng cháy!
Ngày…tháng…năm
Mình mất phương hướng, hết hi vọng vào “em”, vào tương lai hai đứa. Cảm giác đó ngày càng hiện rõ khi những ngày tháng sinh viên dần rút ngắn lại. Viễn cảnh ra trường với một cái đầu trống rỗng khiến mình hoảng sợ. Chẳng nhẽ học xong tấm bằng rồi tính tiếp…
Ngày…tháng…năm…
Mình bỏ cuộc. Niềm hi vọng về kết thúc hạnh phúc tan tành dễ dàng như thể có ai lấy tay bóp vỡ miếng bánh tráng vậy. Mình đã cố gắng duy trì mối quan hệ. Mình không muốn phản bội “em” một cách dễ dãi. Nhưng rồi những dấu hiệu xuất hiện từ từ và dần biến mình thành kẻ trốn chạy tình yêu.
Chia tay “em”- ngành học của tôi!
– The End –
Khi ấy mình gần như suy sụp, đóng cửa ngồi nhà mấy ngày không đi đâu cả. Ông anh chơi thân biết chuyện chạy qua (lão học trước mình 3 khóa, trải đời sớm lấy vợ sắp có con rồi) nhìn mình lắc đầu ngao ngán, lôi ra quán nhậu nói những lời nhớ mãi đến tận bây giờ…
Chap 3: Phượng Hoàng Lửa
…Rít một hơi thuốc dài, ông anh tôi lơ đãng nhìn vào khoảng không phía trước, rồi quay về mình, giọng cảm thông:
“P ah, đôi khi phải thất tình vài lần, tiếp tục cố thì mới tìm được tình yêu đích thực dành cho mình. Ngành học cũng vậy, công việc cũng vậy. Đâu phải có đủ khả năng theo đuổi đam mê từ khi còn nhỏ. Muốn tự do, tự lập không phụ thuộc ai cả thì mày qua bên Tây mà sống.
Dẫu thế nào mày cũng phải đứng lên. Không phải lỗi của mình mày. Đó là một phần cuộc sống ở đây, là cái nề nếp xã hội và những tư tưởng lạc hậu từ lâu đời rồi. Quên nó đi! Xem như bắt đầu lại. Đời mà. Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần. Đã mất mát gì đâu mà mày nhụt chí.
Uống đi!”
….
“Mày còn hơn anh, mày còn trẻ, còn năm cuối, còn thời gian phía trước để thay đổi. Mày chưa ràng buộc vợ con, chưa phải gánh vác gia đình. Bố mẹ chưa cần mày phải lo, xã hội cũng đ*** cần mày phải lo. Mày chỉ cần lo cho chính mình. Vậy thì sợ gì…
Mày đang tay trắng, có gì để mất đâu mà phải ngán. Mày còn trẻ, có sức khỏe để lăn lộn vất vả. Sợ đek gì…
Uống đi!”
….
“Nếu đã rõ đam mê thì sống chết gì mày cũng phải giữ lấy nó. Ít nhất mày biết đi đúng đường, mày tự làm chủ hành trình. Tin anh đi! Mày sẽ tiến xa. Nhanh thôi, đơn giản vì, lúc đó mày nhìn thẳng.
Mày có biết sự tích phượng hoàng lửa không? Khởi đầu từ đống tro tàn của chính mình, càng tái sinh, càng rực rỡ… “
…
Uống đi!”
…
Tối ấy mình say, uống như chưa bao giờ được uống vậy. Hôm sau thức dậy cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng dài… tâm tư vơi bớt, tỉnh táo hơn, sẵn sàng bắt đầu với cuộc sống mới. Thật may mắn khi lúc bế tắc nhất, có ai đó bên cạnh lắng nghe, động viên và cho mình những lời khuyên thật sự hữu ích. Mình quyết định vẫn học tiếp để lấy bằng, coi như hoàn thành tâm nguyện bố mẹ. Nhưng mình sẽ theo đuổi nghiệp viết lách, theo đuổi đam mê. Làm đúng những gì ông anh mình bảo –“sống chết giữ lấy nó”. Đó chính là một trong những lý do mình ngồi đây, gõ những dòng này gửi đến các bạn câu chuyện thời sinh viên của mình.
Đó là ngày khép lại một phần nhật ký buồn, mở ra những trang mới sôi động hơn, bề bộn nhưng tươi vui. Không còn những dòng ngây thơ và rối rắm khi xưa nữa.
Mình sống cuộc sống của chính mình.
Lời kết
Những dòng tâm sự kết thúc tại đây, câu chuyện của mình và cũng có thể của nhiều người khác. Còn biết bao bạn trẻ đang vật lộn ngoài kia, đi tìm đam mê, đi tìm “tình yêu đích thực” của đời mình.
Mình thấy vui khi giờ đây gặp nhiều em mới năm nhất, năm hai nhưng cực kỳ năng động, quyết đoán, dám theo đuổi đam mê “bất chấp khó khăn, bất chấp nỗi sợ hãi”. Nhưng rồi cũng không thiếu những bạn giống mình ngày xưa, mất phương hướng, mất niềm tin, cảm thấy cuộc sống thật bế tắc.
Đừng quá lo lắng. Ai rồi cũng sẽ có “mối tình đầu” với bao niềm vui, khát khao, đợi chờ. Ai rồi cũng sẽ có một thời mộng mơ. Rồi tất cả tan tành, vỡ mộng. Nhưng đừng vội gục ngã, bạn còn trẻ mà…
“Bạn trẻ ah, Bạn có biết sự tích phượng hoàng lửa không? Khởi đầu từ đống tro tàn của chính mình, càng tái sinh càng rực rỡ….”
No Comments