“Em có xinh không?”
Nàng cười tí tởn chạy ùa từ phòng ra, nhìn tôi, mặt hớn hở. Trên người mặc một cái áo mới/váy mới/giày mới/… hoặc tóc mới, son mới,…. Đại loại là một cái gì đó abcxzy!@# mới.
Tôi giật mình. Bỏ hết laptop, tivi, sách vở. Quay người. Sửa lại tư thế, ngồi ngay ngắn nghiêm túc. Nhìn nàng bằng ánh mắt chăm chú nhất có thể. Phản xạ thuần thục giống như nghe tiếng khẩu lệnh trong quân đội vậy.
1..2..3.. (nhẩm đúng 3 giây như kiểu ném lưu đạn, để thể hiện mình đã chiêm ngưỡng nàng từ đầu đến chân không sót thứ gì)
“Xinh lắm, vợ anh xinh nhất!”
Tôi đáp, kèm theo nụ cười chép miệng tâm đắc. Mắt ánh lên rạng rỡ tựa đèn pha. Đầu gục gặc lịa lịa, thiếu điều lè lưỡi ra nữa là đủ bộ.
“Thật không?”
Nàng nheo mắt, đầu hơi quay đi (giả vờ) tỏ ý nghi ngờ….
Tôi chỉ đợi có vậy. Gật đầu một phát thật mạnh. Giọng chắc nịch. Ánh mắt kiên định. Mặt không đổi sắc.
“THẬT!”
Bao nhiêu tâm tư gan ruột, tôi dồn hết vào chữ “Thật” ấy. Bạn cứ tưởng tượng cảnh ngày xưa, bô lão hội nghị Diên Hồng đồng thanh hô “ĐÁNH” như nào là đủ hiểu.
Còn nàng, tủm tỉm cười, nhìn tôi âu yếm, mắt lấp lánh …
“Đồ nói dối!”
Nàng nhoẻn miệng cười rạng rỡ, lườm yêu tôi một cái. Rồi tung tăng chạy vào phòng…
Tôi thở phào. Nhẹ nhõm… It’s over! ?
Hết phim. 1001 lần như một!
#YouAreTheGlassRoseOfMyEyes
“Nếu một ngày phụ nữ thôi khó hiểu, thế giới sẽ tẻ nhạt đi biết bao nhiêu”
Ps: Các chàng trai, khi được hỏi “Em có xinh không?”, bạn sẽ trả lời như nào?
No Comments