“Anh ơi, mình nói chuyện gì đi”
Dạo này tối về, ăn cơm xong, cô ấy thường quay sang bảo tôi:
– Anh ơi, mình nói chuyện gì đi!
– Ừ, em nói đi!
– Anh nói đi, sao lần nào cũng là em mở lời trước thếeee… (Đoạn này thì cái chữ “thế” nó sẽ kéo dài ra một chút, lên tông cao một chút rồi mới hạ xuống, kèm ánh mắt âu yếm như dao cạo)
– Nhưng mà nói gì là nói gì??? [Bắt đầu toát mồ hôi]
– Anh không có gì để nói với em ah? Vợ chồng cả ngày đi làm mới gặp nhau, mà anh về cái là cứ cắm mặt vào Laptop, không quan tâm gì đến em, abcxyz!@#$%^&* blabla …
…
T_T
Đại khái kịch bản trên sau khi lặp đi lặp lại tầm 69 lần thì tôi bèn kể cho cô ấy một câu chuyện.
“Em à, anh kể cho này. Những lúc đi học, đi hội thảo, đi … đại khái là ở chỗ đông người mà chẳng quen ai, anh thường thích bắt chuyện với những cô gái…xấu, ăn mặc giản dị.
Em biết tại sao không?
…
Thứ nhất, vì họ thường…hơi cô đơn . (Còn anh thì thường… hơi thương người
)
Thứ hai, vì anh không phải lo đối phương hiểu nhầm anh có ý định tán tỉnh gì đó.
Và thứ ba, anh cũng không phải lo bị phân tâm vì những vùng trắng trắng, hay những khoảng tối tối nào đó
…
Đơn giản, là nói chuyện và quan hệ mà thôi (ý là Quan tâm + liên Hệ ấy ^^)
Với anh, gái xinh chỉ để ngắm…
Nên tại sao em cứ bắt anh phải nói chuyện với em nhỉ?
Tadaaa ^^
No Comments